THẦY ƠI ...
Thưa
thầy ! Chiều nay về thăm trường cũ
Đứng
bên cổng trường con ngắm hàng cây
Cây
phượng già vẫn đổ lá bay bay
Con
buột miệng gọi tên thầy rất khẻ
Sân
trường đó cả một thời trai trẻ
Con
tung tăng ngày hai buổi nô đùa
Bóng
dáng thầy bên bục giảng sớm trưa
Vẫn
thấp thóang sao bây giờ chẳng thấy
Con
vẫn nhớ những lời văn bóng bẩy
Những
câu thơ tình tứ ngọt ngào
Tiếng
thầy trầm theo gió cuốn bay cao
Sao
rung động và yêu thương đến thế !
Chiều
hôm nay trên hành lang nắng xế
Con
một mình tựa cửa lớp nhìn ra
Tiếng
giảng bài thầy một thuở thiết tha
Bỗng
văng vẳng mơ hồ đâu đó
Mấy
mươi năm chắc gì thầy còn nhớ
Đứa
học trò ngày xưa ấy : con đây
Dạn
phong trần đời lăn lóc chua cay
Vẫn ôm ấp
tình
yêu thầy son sắt
Vẫn
mơ ước được một lần gục mặt
Trên
vai gầy trong tay ấm thầy xưa
Mái
tóc thầy sương muối điểm lưa thưa
Để
thổn thưc như những ngày bé dại
Thưa
thầy ! Chiều nay con trở lại
Bên
trường xưa con đứng nhớ ngẩn ngơ
Gọi
" thầy ơi” tiếng gọi nhẹ như mơ
Nhưng
nước mắt lại đầm đìa hai má
TRẦN HOAN TRINH
TÌM LẠI GIẤC MƠNhớ về một thuở tinh khôi
Thơ ngây áo trắng xa xôi bóng hình
Ngôi trường cũ Phan Châu Trinh
Nâng niu mơ ước yên bình năm xưa
Bạn bè ơi đã về chưa?
về nơi kỷ niệm nắng mưa đến trường
Bây giờ tóc đã pha sương
Lắng trong ký ức vấn vương nghĩa tình
Nợ đi một ánh mắt nhìn
Nợ ai sâu thẳm niềm tin tuổi hồng
Đầy vơi chỉ một tấm lòng
Yêu thương ngần ấy nợ không bến bờ
Cho tôi tìm lại giấc mơ
về nơi trường cũ tuổi thơ ấm nồng.
Lê Hữu Cầu
Mà sao vẫn thấy tái tê cõi lòng
Các bạn ơi! có biết không?
Rằng tôi rằng bạn chẳng mong có ngày
Giã từ tuổi trẻ trong tay
Dìu đàn em nhỏ tháng ngày yêu thương
Buồn vui gắn với mái trường.
Ước mơ, khát vọng đại dương vỗ bờ
Tưởng bao giờ, hóa bây giờ
Cánh chim lẻ bạn bơ vơ cuối trời
Xa người buồn lắm người !
Mắt nhìn ráo hoảnh lệ rơi trong lòng
Ai về, ai nhớ, ai không?
Chia tay bịn rịn để lòng ngẩn ngơ
Nghĩa tình gửi một vần thơ
Gần nhau vẫn đượm chẳng chờ chia xa.
NGUYỄN THỊ NGỌC HÒA
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
MỘT LẦN ĐI
Thôi bỏ đó ngôi trường hoa phượng đỏ
Hành lang dài ôm nỗi nhớ mênh mông
Thầy ra đi với nỗi buồn kết trái
Rồi muôn năm vẫn canh cánh bên lòng
Thôi bỏ đó những giờ chơi giờ học
Tiếng trống ban mai áo trắng ngập ngừng
Lối cát buồn chợt nức nở bâng khuâng
Thầy cúi xuống nghe tuổi mình trĩu nặng
Khi bỏ đó học trò dăm đứa nhớ
Vài đứa thương và vạn đứa vô tình
Ân nghĩa ấy sẽ phai vàng như lá
Đã nhủ lòng sao cứ thấy rưng rưng
Lòng các em ngày mai còn có nhớ
Hay tan đi như bụi phấn thầy xưa
Bốn mươi năm tiếng thầy vang vọng đó
Còn gì không hay không một âm thừa
Rồi mai mốt có ai về trường cũ
Nhắn giùm cho mầu bướm cũ hoa xưa
Có một lần có một người để đó
Cả cuộc đời khi cất buớc phiêu lưu .
~ Trần Hoan Trinh